Cảnh sát Trung Quốc truy quét kẻ tấn công từ 1.000 bức ảnh xe hơi
Ngày 15/12/2013, chủ một tiệm tóc ở huyện Nam Giang, tỉnh Tứ Xuyên trình báo rằng Ngô Hà, 32 tuổi, nhân viên nhà hàng, đột nhiên mất liên lạc trong vài ngày.
Hà không có cha mẹ ở quận Nam Giang, chúng tôi không thuê nhà mà ăn ngủ ở các nhà hàng. Hà đi chơi tối ngày 8/12/2013 đến 7h21. Gọi cho chủ quán thì bảo đi chơi 2-3 ngày nay chưa về, điện thoại cũng không có. -Ban đầu cảnh sát cho rằng sự việc không có gì nghiêm trọng, có lẽ Hà bận chơi, có thể có việc khẩn cấp không về được. Nhưng sau khi điều tra, cảnh sát cho rằng đây có thể là một vụ án hình sự. Hà đã kết hôn và có một con trai sáu tuổi sống ở Jiangdu, cùng tỉnh. Cô ấy đã làm việc được ba năm, ngoại hình dễ nhìn, ăn nói tốt và là đội được nhiều khách hàng đánh giá cao. Hà rất thương con, dù bận đến đâu, ngày nào cũng gọi điện, trò chuyện ít nhất một lần. Tuy nhiên, từ ngày 9/12/2013 đến nay, Hà không hề gọi điện về nhà.
Cảnh sát lần đầu tiên điều tra những người liên lạc với Kazakhstan qua điện thoại. Cuộc gọi cuối cùng là liên hệ với chủ sở hữu. Trước đó, từ 5h39 đến 7h13, Hà liên lạc với máy lẻ 156 gồm 5 số thì máy này nhận được 4 cuộc gọi. Đây là số thuê bao mới được kích hoạt trong ngày hôm đó, chủ thuê bao là học sinh cấp 3.
Được sự hợp tác của cơ quan công an, nam sinh đứng tên chủ thuê bao cho biết mình không mua số điện thoại này, cũng không có giấy tờ tùy thân cho vay, ai cũng có thể mua SIM. Giờ này là tiết ôn thi, tối hôm đó tôi tự học trên lớp không cho học sinh nghỉ học trước 9 giờ tối. Quá trình điều tra cũng cho thấy cô ta không liên quan gì đến Hà. Hai người không hề quen biết nhau.
Cảnh sát tiếp tục điều tra những người có liên hệ với Cáp Nhĩ Tân, phát hiện ngày nào Cáp Nhĩ Tân cũng liên lạc với chủ tiệm tạp hóa gần nơi làm việc, tiệm tạp hóa tên là Lý Thanh Miêu, 47 tuổi, đã có gia đình. Hai người liên lạc lần cuối vào ngày 8 tháng 12 năm 2013. Ba ngày sau, Miêu đột ngột đổi số điện thoại và không sử dụng số điện thoại cũ nữa. Tuy nhiên, tối hôm đó có khách đến nhà, ông Millau ở nhà đến rất khuya nên không có thời gian để gây án. Về số điện thoại, Miêu giải thích sở dĩ anh đổi số là do nhà mạng khác tung ra chiêu khuyến mại với nhiều ưu đãi.
Cuộc điều tra được chuyển đến tài khoản ngân hàng của Hà, và cảnh sát đã phát hiện ra một điều quan trọng. Trước 9 giờ 19 phút tối ngày 8 tháng 12 năm 2013, số dư tài khoản thẻ của Ha Mou chỉ còn dưới 900 nhân dân tệ.
Máy ATM cho biết nhân viên thu ngân là người, đeo tai nghe, đeo găng tay. Không thể nhận ra, nhưng con số này rất giống với quốc tịch Miêu. Tuy nhiên, Miêu, một người bạn nhận lại ở nhà vẫn xác nhận thời gian giao dịch rút tiền, chắc hai người đang ngồi nhậu với nhau. Ảnh: CCTV .—— Lúc này, tính năng định vị của điện thoại cũng đang hoạt động. Cuộc gọi cuối cùng của Hà là 7:21 tối. Tới công viên Đoàn Cư chủ. Lần gần đây nhất tôi gọi là lúc 7:13 tối tại cửa hàng, gọi lại số 156. Khoảng cách giữa hai điểm này là 4 km nên Hà không thể đi bộ tám phút mà phải đi ô tô riêng. Cảnh sát đã theo dõi tất cả tài xế taxi trong khu vực, nhưng không ai nhớ mình đã lái xe.
Lúc 7:37 tối, điện thoại của Hà bị tắt trên ngọn đồi bên sông Madok ở ngoại ô. Từ Công viên Đoạn Cừ đến Ma Dược Khê 6 cây số, chỉ có một con đường, bên trái có núi, bên phải có sông, không có đường rẽ vào giữa. Ngoài thành phố có camera giao thông nhưng camera không ghi hình, chỉ có chức năng camera tự động. Trong khoảng thời gian từ 16 giờ 21 phút đến 7 giờ 37 phút tối 8/12/2013, gần 1.000 xe ô tô đi qua đoạn đường này, tất cả đều được chụp ảnh.
Héc-ta dài 1m65, nặng gần 60 kg, tương đối dễ nhận biết khi đi trong chiếc áo khoác màu vàng nhạt, đeo túi xách màu đỏ. Nhưng sau khi kiểm tra hình ảnh của gần 1.000 chiếc xe, cảnh sát không thấy Hà ngồi ở ghế trước của những chiếc xe này khi họ rời thị trấn. Vì vậy, Hà có hai khả năng là ngồi vào ghế sau để nấp sau ghế lái hoặc ghế phụ, hoặc lúc này Hà bị khống chế và có thể nằm trên sàn hoặc trong cốp xe. – Bình luận cho rằng chắc chắn có một chiếc xe giết người trong số gần 1.000 chiếc xe được chụp ảnh, cảnh sát đã nghiên cứu kỹ từng bức ảnh, được tìm thấy ở băng ghế sau của một chiếc ô tô đi qua lúc 7:31 tối. Với một vật màu đỏ, nó trông giống như một chiếc túi xách xe hơi. Thật trùng hợp, chiếc cặp của Hà cũng có màu đỏ.Túi xách của Hà. Ảnh: CCTV.
Cảnh sát đã sử dụng biển số xe để xác định chủ sở hữu là Liu Dong. Anh ta sinh năm 1982 và mới ra tù được gần một năm. Chủ yếu là ngày 8/12/2013, sau khi anh Đông chở người đàn ông thứ ba ngồi trên ghế, xe của anh ta đã chạy xe qua vị trí camera này tám lần. Sub .
– Qua đầu tư mối quan hệ với Đông, cảnh sát xác nhận hai người còn lại là Trần Chí Dương sinh năm 1988 và Đỗ Ba sinh năm 1973. Cả ba người đều có tiền án, bị đưa vào cùng một trại giam và mới ra tù được hai năm.
Lúc này cảnh sát vẫn chưa có bằng chứng buộc tội, cũng không chứng minh được Hà bị thương. Ba nghi phạm không liên quan gì đến Kazakhstan. Hàng trăm cảnh sát được huy động để tìm kiếm dọc hai bên đoạn đường dài 6 km nhưng không tìm thấy dấu vết khả nghi.
Lúc này, cảnh sát tin rằng ba nghi phạm có thời gian để gây án, nhưng cô không có nghi phạm. Động cơ, nhưng không có thời gian để phạm tội, nhưng cô ấy có thể thuê người khác. Tuy nhiên, khi điều tra về vấn đề này, cảnh sát không phát hiện ra mối quan hệ hay giao dịch chuyển nhượng giữa Miêu và ba nghi phạm. Các khu vực khác bị bắt vì tội cướp giật. Ủy ban chuyên gia ngay lập tức ra lệnh khám xét nhà của Pakistan và phát hiện ra rằng đó là hang ổ của ba nghi phạm. Đây là nhiều găng tay, mũ bảo hiểm và điện thoại di động mới. Trong số các thiết bị này, có một chiếc điện thoại phổ thông đã bị tháo SIM nhưng nhật ký cuộc gọi vẫn ghi cuộc gọi cho Hà vào ngày 8/12/2013. Trước đó, chúng đã cướp thành công một nhân viên massage ở thành phố khác và cướp được 20.000 nhân dân tệ. Họ cảm thấy số tiền quá ít nên quyết định tiêu xài hoang phí. . Dương nói dối rằng giám đốc công ty đi bàn công việc với đối tác nên nếu Hà đi cùng anh ta hai ngày thì sẽ trả công 1.000 nhân dân tệ. Hà đồng ý.
Tối hôm đó, Đông lái xe để Dương đón Kazakhstan và trên đường đi đón Pakistan. Cả ba người đang ngồi ở băng ghế sau. Sau khi điều tra, Ha Mou buộc anh ta giao thẻ ATM và mật khẩu của mình, còn Dong Heba buộc Ha Mou phải giết và chôn ở vùng núi sa mạc. Ảnh: CCTV.
Khi vụ án được khép lại, hai câu hỏi cuối cùng đã được trả lời. Nói chung, tất cả người dùng điện thoại phải đăng ký dựa trên số ID của họ. Khi ba tác giả mua SIM mới không có giấy tờ tùy thân, cửa hàng điện thoại không muốn mất khách nên đã sử dụng thông tin của sinh viên đã mua SIM để đăng ký.
Cuối cùng, vật đỏ ngồi ghế sau không phải túi xách mà là áo hai dây của Hà. Hôm đó Hà mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt trùng với màu quả trám nên nhìn không rõ, gương chiếu hậu che khuất mặt, chỉ lộ ra chiếc áo hai dây ở trong áo. đi xe đạp. Tuy nhiên, sự đánh lừa thị giác này cũng có thể giúp cảnh sát xác định được những chiếc xe khả nghi.
Khang Ye (theo CCTV)
- Hồ sơ phá án
- 2020-11-06