“Khởi hành” – triết lý vô thường của người Nhật

Vào thời cổ đại, con người đã khám phá và sử dụng đá để thể hiện cảm xúc bên trong trước khi chữ viết được phát minh. Đá nhẵn sẽ tượng trưng cho tâm hồn thanh thản và bình yên. Vẻ ngoài thô kệch sẽ cho thấy sự lo lắng và bất an. Daigo đã giữ một viên đá bên mình, vì đó là kỷ niệm duy nhất mà cha anh để lại trước khi anh ra đi.

Trước đây, người ta dùng đá để bày tỏ tình cảm của mình. Dựa trên khái niệm thắt lưng buộc bụng này, “Điểm khởi đầu” đã thu hút khán giả theo dõi nhiều cuộc ra đi mà ông lớn Daigo (Masahiro Motoki) phải tham gia trong cuộc đời mình. Là một mục sư, anh ta phải đi ra ngoài cõi chết.

Sử dụng một chủ đề rất đơn giản và tầm thường, xuất phát điểm được nhiều người ngưỡng mộ. Phim được đề cử Oscar 2008 cho Phim hay nhất. Điều gì đã khiến những bộ phim của Takada Yojiro vượt qua những đối thủ nổi bật khác như Waltz and Bashir hay “Class” để Nhật Bản đoạt giải Oscar năm đó?

Nếu có một bộ phim giới thiệu văn hóa Nhật Bản và triết lý phương Đông một cách tinh tế và sâu sắc, nhiều người sẽ nói đến chuyện bỏ đi. Chúng tôi đã chứng kiến ​​giá trị gia đình phương Đông và lòng nhân ái hơn bất cứ nơi nào khác. Xung đột giữa hai cha con và ký ức về sự tan vỡ của gia đình thời thơ ấu đã ám ảnh Daigo cho đến khi anh lớn lên.

Nghĩ đến việc phản bội cha mình, “Đứa con thơ dại” hẳn đã chia cắt tình cha con. Thế nhưng, trước đám tang, khi nắm bàn tay cứng ngắc của cha, ngày nào anh vẫn nhìn thấy viên đá nhỏ mà cha tặng, bỗng mọi khoảng cách lại bắt đầu, ký ức chợt bồi hồi. Nghĩa tử vẫn vô nghĩa. Không gì có thể phân biệt được tình yêu gia đình với tình yêu dòng dõi.

Nhân vật chính thứ năm (trái) rất giỏi trong đám tang.

Cùng với tinh thần này, “Ra đi” cũng là một ẩn dụ sâu sắc về ý nghĩa của sự sống và cái chết trong cuộc sống. Theo quan niệm và triết học phương Đông. Người phương Đông tin rằng cái chết không phải là dấu chấm hết cho sự toàn năng, và cái chết chỉ là sự khởi đầu của một hành trình mới sang thế giới bên kia. Đây là lý do tại sao bạn nên chuẩn bị tẩy uế, mặc quần áo mới và sửa sang người chết trước khi đi bộ. Công việc này không chỉ đòi hỏi sự tinh tế, cẩn trọng mà còn cả tình yêu nữa. -Daigo đã dành một thời gian để tìm hiểu tôi và học cách làm tất cả các công việc. Tôi tràn đầy tình yêu. Mỗi cuộc gặp gỡ đều mang đến cho anh những trải nghiệm và bài học mới về mối quan hệ gia đình. Có một chuyến đi vòng quanh trong sự im lặng lạnh lẽo. Có cuộc chia tay cay đắng và mãn nguyện, và có cả cuộc chia tay ngây ngô và êm đềm, mong một chuyến đi bình yên. Daigo đã học cách vượt qua nỗi sợ hãi tầm thường của mình để nâng niu và trân trọng những gì anh ấy có lúc đầu, cho dù anh ấy là một người cha độc ác hay một gia đình không lành mạnh thì anh ấy cũng khó mà nhớ được. -Mặc dù nói về cái chết, nhưng ban đầu nó không hoàn toàn đen tối và u ám. Thay vào đó, người xem sẽ bắt gặp vô số khung ảnh tràn ngập ánh nắng và cuộc sống thiên nhiên trên xứ sở hoa anh đào nở rộ. Đó là những cánh đồng chim thẳng cánh cò bay quanh năm, những khu vườn tươi tốt hay những đỉnh núi yên ả. Tốc độ phim rất chậm, những hình ảnh tĩnh vật dường như cản trở cuộc sống của người xem để giảm tốc độ lại, thở nhẹ hơn và xuất truyện. Tôn giáo màu trắng, với cửa gỗ trượt, đèn lồng đỏ hoặc các hoạt động tắm nước nóng. Sự tinh tế nằm ở ẩn dụ sâu sắc về triết lý sống và chết. Hình ảnh chú cá hồi bơi ngược dòng nước để tìm về nơi sinh ra nó rồi chết là một trong những hình ảnh gợi lại nhiều trong lòng khán giả.

“Start” khiến nhiều khán giả phải khóc vào năm 2008. -Tất cả mọi sinh vật đều phải chết. Giữa vô số quy luật của cuộc sống, chết cũng là lẽ thường. Bạn phải chuẩn bị tâm lý để được bình yên, thay vì cảm thấy sợ hãi trước khi rời khỏi vùng hạnh phúc. Đây là lý do khiến ông lão làm việc trong lò hỏa táng này sẽ không nói lời “tạm biệt” với những người tắm nước nóng mà chỉ “cảm ơn” và “hẹn gặp lại”. Đây là cách người Nhật sống đến từng giây phút kể cả cái chết, và cách họ đối phó với cuộc sống đầy biến động và khó lường một cách tự do và hòa bình.Đoạn phim do nhân vật chính Daigo chơi trên cây đàn đại dương cầm cũng được khán giả nhớ đến như một phần tiếp theo cho đến hết phim. Đây là một bản giao hưởng không lời- kí ức- giai điệu đẹp và sâu lắng, gợi về những kỉ niệm đẹp về thời đẹp đẽ trong quá khứ. Hình ảnh Daigo ôm cây đàn, nhắm mắt say mê quay về tuổi thơ là một khung cảnh rất đáng để ghé thăm lại mỗi khi nhắc đến việc rời đi. Một khán giả với các kỹ năng nhân văn và sâu sắc của triết học phương Đông và văn hóa Nhật Bản. Bộ phim “bắt đầu” này có thể không phải là một chương trình giải trí hay một chương trình giải trí, nhưng nó sẽ trở thành bộ phim mà chúng ta muốn xem lại mỗi khi lạc lối, lạc lối. – Ông. có thể

    Leave Your Comment Here